Cái dũng của thánh nhân – Một cuốn sách đã khai sáng đời mình về Phương pháp tu dưỡng để đạt đến một tinh thần điềm đạm, an nhiên trước mọi sóng gió cuộc đời. Dưới đây là trích đoạn những phần mình tâm đắc cùng với suy ngẫm của mình. Ghi chép còn lộn xộn, mong mọi người thông cảm.
Ngẫm đi ngẫm lại, mình thấy những người khiến mình ngưỡng mộ nhất không phải những người đạt được thành tựu cao nhất, mà là những người dù giỏi vẫn vô cùng điềm đạm và khiêm tốn.
Điềm đạm là gì?
Điềm đạm là một sự bất động, không để ngoại vật động đến tâm. Vì vậy, người điềm đạm là người làm chủ được tình cảm, dục vọng, và ý chí của mình.
Một ví dụ điển hình là Khổng Tử: Khi ông bị vây bắt không lối thoát, ông đã lôi đàn ra hát ca. Ông nói mình đã làm hết sức mình mà không được thì không phải do lỗi của ông mà là do trời. Nên chẳng tự ngồi than thân trách phận mà chọn cách vui cười tận hưởng.
Cái dũng của thánh nhân là như vậy. Vào hoàn cảnh nguy hiểm nào cũng không biết sợ.
1. Khí lực
Cách rèn luyện sự điềm đạm thì có rất nhiều mà cái gốc của nó là sức khoẻ (khí lực). Nguyên nhân thứ nhất của tính hay sợ là do sức khoẻ. Mà sức khoẻ ở đây lại không phải là sức mạnh của cân cốt. Đó là khí lực của cơ thể (hay cũng có thể gọi là năng lượng.
Trước hết, mình cần biết cách tiết kiệm khí lực, tránh để tiêu hao vào những việc vô ích. Nguyên nhân chính của việc tiêu hao tản khí là sự náo động vô ích.
Nếu ta để tâm ta bị động trong lúc cơ thể nghỉ ngơi thì đó là náo động. Lưu ý: Náo động khác với hoạt động. Hoạt động là khi máy chạy (não hoạt động) khi xe chạy (cơ thể hoạt động). Ồ, mình nhận ra là mình toàn để nỗi sợ trong lòng làm tâm ta náo động, chứ chẳng hoạt động gì để vượt qua nỗi sợ. Thành ra trở thành người hay lo nghĩ vẩn vơ. Há chẳng hao tổn khí lực quá mà.
Thế nên con người muốn tiết kiệm khí lực thì cần phải biết cách dùng ý thức điều khiển những hành động vô thức. Thấy đang lo nghĩ quá nhiều mà lại không giải quyết được vấn đề thì cần tìm cách mà chặn lại. Kêu ca than vãn, nói chuyện thị phi, hiếu danh, nghĩ ngợi xì-stress, hay nóng nảy đều làm hao tổn khí lực rất nhiều. Vì những việc ấy vô ích.
Thấy đời mình đã lãng phí bao nhiêu khí lực vào những việc vô ích rồi.
2. Cử chỉ hành động
Luyện tâm tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng mà luyện tập ngày một ngày hai là có được. Đây có thể được gọi là “tu tâm” mà tu thì là chuyện cả đời. Nên thấy tu mãi mà tâm vẫn xáo động thì đừng nóng nảy. Trước khi điều khiển được tâm, có thể điều khiển cơ thể để hướng đến tâm thanh tịnh trước. Có thể bắt đầu với việc điều khiển từ nét mặt (mỉm cười khi một vấn đề đến) đến chân tay. Dần dần chúng sẽ ảnh hưởng đến tâm.
3. Bản ngã
Đụng chạm nặng nề đến bản ngã là một cách luyện tập và thử thách tinh thần điềm đạm. Lửa thử vàng, gian nan thử sức mà. Không phải cứ đi tu hay tìm một nơi yên bình mà ẩn dật là cách tốt để luyện tâm thanh tịnh. Vì cuộc đời đâu tránh được những sóng gió bất ngờ, ta chỉ có thể rèn luyện để chống chọi với những sóng gió bất ngờ với cái “tâm bất biến”.
Hãy cảnh giác với những lỗi chiều chuộng thị dục như khen tặng, bủng bợ, những lối xã giao phiền phức của xã hội, tạo ra cách ru ngủ tâm hồn bẩn chật của bản ngã.
“Thắng người là có sức. Thắng mình mới là mạnh.”
“Nghe lời chê bai mà giận là làm ngòi cho gièm pha; nghe câu khen ngợi mà mừng là làm mồi cho người nịnh hót.”
Rèn luyện để thắng được mình trước những cám dỗ mới là mạnh. Người thông đạt ở đời thấy lợi không vội mừng, thấy vinh không vội sướng. Làm mà như không làm. Lo lắng mà như không lo lắng. Lớn, nhỏ, nhiều, ít đều xem như nhau. Khen không mừng, chê không bận. Đó là cái hạnh của thánh nhân vậy.
==> Vì thế, để rèn luyện tâm điềm tĩnh, ta có thể làm như sau:
Khéo tiên niệu chu đáo những việc làm hàng ngày. Định cho mỗi việc một thời gian riêng và đã thi hành thì quả quyết, không được sai chạy. Như vậy là đã diệt trừ được 3 nguyên nhân của sự náo động vô ích:
- Trễ nải, làm cho ta hấp tấp
- Quên, làm cho ta hối hận, bứt rứt
- Áy náy vì bận nghĩ về những điều sẽ làm sau này
Hãy làm điều này trong 1 tuần hoặc ít nhất 1 ngày, trước khi đi ngủ hoặc sáng sớm. Khi nào lười hãy nhớ:
“Tôi muốn sống theo sự quyết định của tôi, không chịu làm nô lệ cho những ý muốn khác ngoài tôi cả.”
Lời Sư Phụ dạy chẳng phải là đây hay sao: Trước mỗi sự kiện, hãy lường trước ít nhất 10 vấn đề và giải quyết nó trước khi nó xảy ra. Đúng là tầm nhìn của những bậc thánh nhân. 🙂